Saturday 27 October 2012

American Apparel 'Glow in the dark' nail polish


[Image from the American Apparel website]

On top of my 'must get' list at the moment is the 'Glow in the dark' nail polish from American Apparel (AA). It comes in three colours: Jupiter (orange), Neptune (Turquoise- in picture) and moon (white). It's priced at £9 but if you sign up for email alert on the brand's website, you'd get a code for 15% off full priced items (online only). The other day, I was in the AA's shop in High Street Kensington and was given a free headband when I signed up, kinda made my day as I love freebies lol. So maybe, it's worth to ask them if they are doing any sort of promotion for email subscribing ;) Anyway, I think this polish is really fun and totally comes out at the right time for Halloween and you can always use it later for clubbing or fancy dress party. Can't wait to get mine :)

Friday 26 October 2012

Choccywoccydoodah




When I lived in Brighton 6 years ago, I loved to pass by the window of Choccywoccydoodah to see their wonderful bespoke chocolate cakes so I was happy when they opened a shop off Carnaby Street last year. To be honest, I've never tried their chocolate but I love the cafe on the second floor, which has a quirky feel to it. 

Last Saturday me and my friend went there for a break from shopping. The menu offered a good variety of teas, milkshakes and cakes. We went for peppermint tea for me, milkshake for my friend and the 3 layered cake to share.

 There's nothing extraordinary about my tea but my friend said her milkshake is nice. Sitting opposite the tempting cake display, we were waiting impatiently for our cake. As the cafe got busy, we had to wait for a while. But it was worth it. We were given a huge slice of cake which was served with ice cream, chocolate and berry sauce. Although I have sweet tooth, but we couldn't finish the cake. 

The cake is nice but I think people come here for the pleasant atmosphere, the quirky decor and the lovely people working there. The red wall makes it feel cosy, perfect for a haven from cold weather and get a window seat which looks down the busy Carnaby street for people watching. Even the toilets are very cute with quirky decor. Unlike the uniform politeness of waiters in other cafes, the guy who served us was trying to crack jokes and make the next table laugh so hard as he admitted: 'You can tell I'm not from London, I'm too friendly'. 

When we asked for the bill, our receipt came in a plate with black and white chocolate buttons, a nice touch. Now I wish they give these buttons instead of mints in restaurants :D. Choccywoccydoodah made my Saturday afternoon.





Egyptian food@ Meya Meya



I love to try new things, so was very excited to find this restaurant for Egyptian food which is just around the corner of my flat. Don't let the look deceive you as the first floor is takeaway service and the real restaurant is hidden in the basement.

I've never tried Egyptian food before so decided to order few dishes so me and my bf can have a taste of a bit of everything. We ordered the Cairo fiteer, which is a filo pastry stuffed with smoked beef, tomatoes and olives. At first glance, it looks like a pizza base. The pastry was light but I found the smoked beef and olives together make it rather salty. The next dish was a savory meat filled bread- hawawshi. Our hawawshi was filled with beef mince and green chilli. It was quite spicy but very tasty at the same time. This is my favourite dish of the meal. I don't know how this bread is served in Egypt but I doubt that it'd be served with chips and salads like at Meya Meya. The chips were McDonalds-ish, stayed crunchy till the end of our meal but the salads were clearly not fresh. But I didn't care about chips and salads as I was so happy with the hawawshi and tempted to order one more.My bf ordered the chicken tagine with potatoes. The chicken was tender and fell of the bone easily but I found it bland and lacks seasoning. However, the tomato soup base tasted very fresh. Our last dish was aubergine falafel wrap. We were too full by then so we tore the wrap and only had the falafel inside. The falafel was crunchy outside but not too dry inside, and I love its creamy cheese.

The decor is nothing special but the waitress was really friendly and attentive. Overall, I was happy with the food and definitely will pop in again for the hawawshi take away :)

Meya Meya- 13 Bell Street, NW1 5BY

Burmese food @ Mandalay



I recently moved to Edgware Road area. Apart from the annoyance of packing and unpacking, I'm very excited to explore the variety of food offered in this area as where I lived before, choices mean choosing between McD, KFC, Subway or the pubs (yes I'm talking about Paddington!).

My first on the list is Mandalay, the only Burmese restaurant in London as I read so many good reviews about it and a friend of mine just came back from Myanmar and she was impressed with the cuisine. So on a rainy Monday night, me and my bf decided to check out the place, conveniently 5 mins walking down the road for us. The place is tiny, probably with capacity of 20 people. We arrived at 6.30ish, there were already few people there and the 'reserved' signs were placed on the big tables. I read that the owner is Burmese but the waiter who served us is Bengali, as he was friendly approaching my boyfriend by the language. He told my bf that the food is very similar to Bengali and I also read that Burmese cuisine is the fusion of South and South East Asian cuisines due to its geography so we had a rough idea of what to expect.

For starter, we ordered the egg and potatoes samosas and a platter of vegetable fritters which came with three sauces. I heard good reviews about the fritter and they were decent but the batter doesn't feel fresh and crunchy enough. I've tasted better fritters before. We moved to the main courses of lamb curry with potatoes (KYET-THA & AH-LOO) for my bf and coconut& chicken noodle (KYET-THA OHN-NO KHAUK-SWE) for me. The portion of the curry is relatively small. It was decent, I know you think I'm running out of vocabulary but I can't find anything special or distinctive about this dish. It tastes like a normal curry you'd have in any Indian/ Bengali restaurant. Definitely, not as tasty as the lamb curry in Tayabbs (White Chapel) or my bf's mum's curry. My noodle, well, tastes funny. The texture of the soup is very creamy; with coconut flavour, it tastes more like a Thai curry. The chicken meat is a bit bland and lacks seasoning. I ended up swapping my noodle for my bf's curry. Unimpressed with the starter and main courses, I decided not to try the dessert.

I left Mandalay with disappointment as I couldn't form an idea about Burmese cuisine or point my finger to a distinctive taste or flavour. Maybe I'm the only one who has negative review about this place as I've only come across good reviews of it or perhaps because I entered Mandalay with high expectation from all the hype?

On the good side, the waiters were very attentive and the food is reasonably priced.

I have to stress that I'm not a food critique by any means, what you read here is my personal experience and preference only. If you love to explore new things, give it a try but maybe don't set the expectation too high ;)


A stroll in the park



2 years in London and I've already had 4 house moves. Lucky me, all the places that I've lived in are near big parks and lovely green spaces. My current one is very close to Regents' Park.

On the way home on Monday, I was walking through the park then I stumbled on this little corner near the gate opposite the Parish Church of St Cyprian Clarence. My shoes was soaking wet but I had to stop to take in the beauty of this autumnal scene. Autumn is my least favourite season of the year and it was foggy, misty, rainy and just typical English weather that day :D. But it didn't matter the moment I stepped into this lovely corner. I uploaded this picture on my facebook and a friend of mine commented that it looks like a scene in Alice in Wonderland :).

A stroll in the park is a favourite summer activity but I think it's a great thing to do in this autumn as well, especially with a park full of hidden, beautiful gardens and corners like Regents' Park. Also, a very romantic backdrop for first date maybe ;)

And of course, I couldn't resist a picture against the colourful background :D



[Top: PullnBear, Skirt: Urban Outfitters, Jacket: Topshop, Clutch: Gap]

Tuesday 23 October 2012

Let go


1. Câu chuyện là sau khi chia tay chị A không lâu, anh B yêu chị C. Vậy là chị A, dù chưa bao giờ tiếp xúc với chị C, quay ra nói xấu chị C với tất cả bạn bè mình, kiểu như: 'Con đấy xấu hơn chó!'

Trong trường hợp anh B bỏ chị A để đi theo chị C thì có thể hiểu câu chuyện đơn giản này là chị A cả giận mất khôn hoặc đúng là không thông minh cho lắm thật- nó bỏ mình vì 1 con đàn bà khác mà con đấy xấu hơn chó thì hóa ra mình không bằng con chó à?

Trong trường hợp chị C không dính dáng gì đến cuộc chia tay của đôi AB và chị A hoàn toàn không còn yêu anh B hoặc vẫn còn tình cảm với anh B đi thì chị ấy giống như nhiều phụ nữ khác thôi. Khi yêu thì không khỏi chạnh lòng so sánh mình với ex của người yêu và khi hết yêu rồi thì vô tình hay cố ý kiểu gì cũng đi 'soi hàng' người yêu mới của ex. Cô đấy xấu xí, ngu ngốc hoặc kém mình ở điểm nào thì a ha, cơ mà cô đấy lại xinh đẹp, thông minh hay hơn ta ở điểm nào thì ôi thôi sẽ không khỏi ngồi suy tư dăm ba điều. Vấn đề của phụ nữ như chị A là không nhìn thằng và vấn đề đấy là mình và thằng đàn ông đấy đã chia tay, chấm dứt cấu chuyện. 


2. Đàn ông đi ngoại tình, khôn ra thì ăn xong chùi mép, phẩy tay, cắp đít ngúng nguẩy đi. Không khôn thì sẽ xảy ra 2 cảnh như sau: tình nhân đến gặp vợ hoặc vợ đến gặp tình nhân. Mình chưa ở hoàn cảnh này nên không thể biết cụ thể nó thế nào nhưng như trên  phim ảnh, báo đài hay thì hầu như cuộc đối thoại sẽ đi theo chiều hướng thế này:

Tình nhân: chị hãy nhìn lại mình đi, vừa già vừa xấu, không hiểu và chia sẻ được cho chồng chỉ biết lôi con cái ra ràng buộc anh ấy. Khôn ra thì hãy ly hôn để tôi mang lại hạnh phúc cho anh.

Vợ: cô hãy nhìn lại cô đi, trẻ người non dạ, anh ấy trăng hoa chơi bời thôi nhưng là người biết nghĩ nên sẽ không bao giờ bỏ vợ con gia đình đâu. Khôn hồn thì tránh xa chồng tao ra!

Vấn đề cũng giống như chuyện bên trên. Tình nhân đổ lỗi cho vợ vì ngây thơ hay vì không dám thật thà với chính mình rằng thằng đàn ông đấy là 1 thằng hèn, thằng đểu hay đau hơn rằng nó không đủ yêu mình để từ bỏ vợ nó? Vợ đổ lỗi cho tình nhân vì ngây thơ, để thỏa mãn sự ghen tuông của đàn bà hay để không phải thật thà với bản thân rằng thằng đàn ông đấy là 1 thằng hèn, thằng đểu và nó không đủ yêu mình để chung thủy cả đời với minh? 

Phụ nữ nhiều khi thật buồn cười. Yêu hay không yêu nữa, họ thích khắt khe với chính bản thân mình và những người phụ nữ khác, thích tìm những lý do để biện mình cho 1 câu chuyện đã hết, 1 tình yêu đã chết. Nhiều khi họ thích đổ lỗi cho 1 con đàn bà khác, thích tự nhận mình ngu thay vì trước hết chấp nhận cái gì đã qua là qua và đơn giản nhiều khi đó là lỗi của 1 thằng đàn ông chứ chẳng phải phụ nữ nào. 

Friday 19 October 2012

Happy birthday letter to my mummy

Dear Mum,

More than once in life we are often asked: 'Who's your idol? Who you want to become when you grow up?'. Who's yours, mum? We talked about so many things but strangely enough I've never asked you this or you've never told me. But mum, I want you to know that for me, it's you. You're my idol, the one I look up to and the kind of woman I want to become.

People find inspiration in all sort of people: singers, actors, businessmen or some people featured in newspapers for really great stuff that they did. For me, the inspiration is closer to home and my heart. It's always been you, mum. Over the years, you've taught me so many things.

I guess you try to be a role model but the fact is you are one in a very ironic sense. The first thing I've learnt from you is we- human do make mistakes, lots of mistake indeed. I've seen kids who believe their parents are right in everything and parents under the same illusion, hence, insisting their children on following their orders.  Not in our house mum, I've seen you committed so many mistakes in love, in business, in life that led you (sometimes me too) to sad situations, tears and pain.

But mistake's not all; it's about how you deal with consequences. You showed me that sometimes, mistakes are unavoidable; you just have to accept what you did, come up with a solution and move on. I think any woman would find it terrifying to find herself pregnant unexpectedly at 23, to go through more than one divorce, to be a single mum to 2 children, to build a business by herself. But you went through all this and taught me the most important thing in life: never give up. You were so brave to keep the baby- me and you've been working so hard ever since to give me and my sister the best you can. One business plan went wrong, fine, you'd come up with another one. One more man turned out to be a liar, fine too, that didn't stop you from believing the good one would come one day. I think the superwoman in real life isn't the one with supernatural abilities like in movies but one with courage to fight back time and time again, to forgive, to move on, to laugh and to love again no matter what life throws at you. You are my superwoman mum.

And certainly my superwoman taught me a thing or two about being a woman.You see girls these days in trendy jumpsuits but as far as I can remember, you were rocking  one back in the '90s. I must admit back then, I found it a little ridiculous and embarrassed to go out with a mum who was wearing red paisley jumpsuit, cropped hair and a bit too much make up. The other day I called you, you were complaining that you ran out of foundation and then you went on and on about how you love make up, that you'd wear make up still when you're 70 and women should be glam and take care of themselves all the time.It may sound funny but I've learnt that a woman is most happy when she lives for herself. Our Vietnamese society has so many rules  about how one, especially women should live but with you, all that norms don't matter. You do what you love and think right. You also emphasize that the most important thing for a woman is to be independent, both financially and mentally. You've brought me up without any kind of support from any man. It must be so hard for you as I certainly didn't make it any easier with my crazy teenager phase and the judgemental society we were living in. Do you know that you got the superwoman mentality in you as you often end up our phone calls by preaching me that being a woman, I should be able to earn money, make myself  look presentable, cook nice food, raise good kids and take care of my future husband (with of course, a warning that 99.999% of men will cheat lol)? I got the message mum, men or society don't define women, we carve our own lives.

It wasn't always smooth between me and you. We had our ups and downs, disagreements and fights. At certain points, we made each other cry more than laugh. But at the end of the day, I want you to know that I love you and so proud of my mummy. Sometimes, you talk about feeling guilty of not giving me and my sister a more 'normal' family but I can't thank you enough for your effort through the years and I am truly blessed to have such a super mum. Happy birthday mummy, stay fabulous as you are. And don't you worry about your little girl, I'm sure she learned a hell lot from you and surely dresses and does make up better than you. 

Lots of love, 

Your daughter. x


Thursday 18 October 2012

Văn hóa tín ngưỡng Việt!


[12.09.10]

Cái số mình trước nay vốn hay kiểu no dồn đói góp. Mấy tuần trước than thở là thèm đi chùa, y như rằng thì 4 ngày vừa qua mê mải đi khắp đình nọ đến chùa kia, từ Hà Nội đến tận Nam Định, Thái Bình. Nhưng mà có thế mới lại ngộ thêm đc nhiều nét "đáng yêu" của văn hóa tín ngưỡng Việt.

Chùa chiền- miếu mạo, có lẽ chỉ sau bệnh viện là nơi thể hiện rõ nhất cái sự đông đúc và đa dạng của dân số Việt Nam. Vào bãi gửi xe của chùa, hàng trăm xe nằm tăm tắp, đủ các biển số của từng vùng miền. Và vì anh em các miền cùng tụ tập dưới 1 bầu trời, người Việt ta lại thể hiện tình đoàn kết bằng cách chen vai thích cánh, người trước đẩy người sau, người sau dẫm lên người sau nữa, cốt để cắm đc nén hương, đặt đc giọt dầu, để đc gần các ngài phật thánh hơn tí nữa hay tốt hơn cả là "sờ" đc vào các vị  ấy!

Người Việt ưa thành tích trong trường học đã đành, thế mà lên chùa cái bệnh đấy cũng rõ mồn một ra. Cứ thấy chỗ nào có 1 đám đông mê mải đứng xếp hàng là biết ngay rằng họ đang chờ ghi tên xin phiếu công đức. Đấy giá mà dân ta đi đâu cũng xếp hàng ngay ngắn, kiên nhẫn như thế thì có phải tốt ko? Ừ thì thành tâm giúp nhà chùa nhưng mà nhiều khi tấm phiếu công đức cũng giống cái bằng khen. Chắc họ ko mang về nhà cho vào khung treo lên tường nhưng mà các bà, các cô, các chị sẽ đút vào túi, vào ví để gặp ai lại có cái bằng chứng mà rằng: tôi ăn ở hiền lành, phúc đức lắm, lúc nào cũng cúng tiến cho chùa, thế nên mới làm ăn phat đạt thế này. Giả may mà ko phát đạt thì lại có cớ mà rằng: Đấy tôi ăn ở thế đấy mà trời phật ko có mắt!

Xong rồi lại còn có kiểu, nhà chùa bắc loa giữa sân, trước lư hương to đùng mà kêu tên từng người rằng: anh Nguyễn Văn A= 100k, chị Lê Thị B= 50K...blah blah rồi chốt lại 1 câu: Xin chân thành cảm ơn quý khách, chúc quý khách mọi điều an lành. Xin phép đến đây cho mình đc cười =)) thế này thì có khi mấy bác đấy thấy oai gần bằng đc lên TV í nhỉ?

Để đi sâu đi xa tìm hiểu tâm tư tình cảm của nhân dân, mình đã bon chen lại gần nghe xem người người nhà nhà lên chùa cầu xin gì. Sơ bộ thì thấy rằng 10 đôi dắt nhau lên chùa, thì 8 đôi cầu tình duyên (nói thẳng ra là làm sao trói đc con ấy/ thằng ấy), 2 đôi còn lại thường là hiếm muôn xin con cầu tự. Các bác tuổi trung niên, người thành phố thì xin bán đc nhà, lướt tí sóng, còn các bác nông thôn thì giản dị thôi, tậu đc con trâu hay bán đc lứa lợn. Ấy nhưng mà ai cũng thành tâm cả, tức là trước phật tổ, ko đẻ đc con, ko lấy đc chồng/ vợ, thiểu hụt về tinh thần lẫn vật chất đều nguy hiểm như nhau! Ấy ai bảo vào chùa là thanh thản, căng thẳng ra phết!

Thêm 1 phát hiện nữa là chùa chiền, đình miếu Việt là hay kiểu đa thần thánh lắm, cái gì cũng đáng tin đáng thờ. Thờ phật, thờ thánh, thờ cha, thờ mẫu, thổ công, hà bá, ra đến ngoài cửa, lại có tượng con hổ trắng cho vào lông kính ghi bia hay thậm chí cả tượng Tôn Ngộ Không đang trèo 1 cành đào giả! Thế mới biết người Việt giàu đức tin và cả tin!

À cuối cùng là khuyến cáo các chị em vào chùa là cấm kị mặc váy dù váy có dài đến đâu :)). Ai đời đứng trước cửa thờ đức vua cha, anh nhân viên trông chùa lại cứ tay giữ cửa, mắt soi gái, miệng tà lưa các kiểu. Và mình cũng vì đức tin, cũng sợ báng bổ thần thánh nên đâm ra chỉ dám lườm nguýt chứ chưa dám cất lời chửi anh í câu nào! Đáng lẽ người ta nên đầu tiên dạy đạo Phật cho những người hàng ngày "ở bên" Phật như thế! Đấy đến như mình ranh con còn biêt Tham- Xâm- Xi là chết!

Nói cho vui và nói thật thế chứ mình vẫn thấy đức tin và tôn giáo là quan trọng vì lúc còn nhỏ mình quen sáng dậy thấy bà mặc áo nâu ngồi tụng kinh mê mải :D. Văn hóa tín ngưỡng đã đi vào nếp ở, nếp nghĩ của người Việt nhưng có lẽ cũng đến lúc (có khi từ lâu rồi) đi vào quy hoạch như tất cả những thứ văn hóa khác của Việt Nam :)

Sống thử


Mình được 1 người bạn gửi cho link của bài viết này:http://vnexpress.net/gl/ban-doc-viet/2012/04/chi-co-song-that-khong-the-song-thu/. Sau khi đọc xong cảm thấy rất bức xúc với cách nhìn hẹp hòi, cổ hủ và giáo điều của tác giả nên viết vài dòng dưới đây. Nếu các bạn quan tâm và có thời gian thì xin đọc link  bài viết: ‘Chỉ có sống thật, không thế sống thử’ trên VnExpress của Sỹ Văn để có ý kiến riêng trước khi đọc note của mình :D

Bác Sỹ Văn lập luận chắc chắn rằng:’ Bạn chỉ có một cuộc sống, nên dù bạn có sống kiểu gì thì bạn vẫn đang sống thật, vì mỗi giây trôi đi là bạn sẽ già đi một giây’. Vì vậy  trước hết thiêt nghĩ bác  không nên dung cụm từ ‘sống thử’ và những mặc định thiếu thiện cảm đi kèm mà nên sử dụng cụm từ ‘ sống chung’ như ý kiến của nhiều bạn trẻ. Đặt vào so sánh với ‘sống thật’ như cách bác viết, người đọc  mặc nhiên đc gợi ý rằng ‘sống thử’ là sống giả, là nông nổi, bồng bột, thiếu suy nghĩ , thiếu hiểu biết và thiếu chân thành. Thế nhưng bác và những người ủng hộ quan điểm của bác tại sao không thử vượt rào tư tưởng hẹp hòi của bản thân để nhận ra 1 khía cạnh khác của từ ‘thử’. Đấy là sự trải nghiệm. Tại sao 1 số trải nghiệm như du học và du lich đc ủng hộ và khuyến khích còn ‘sống chung ‘ lại bị phản đối kich liệt như vậy? Về cơ bản, ‘sống chung’ giống như du lịch và du học vậy, đó đều là những quá trình trải nghiệm mà người đi qua sẽ học được rất nhiều. Có lẽ bác đã quên câu ‘Học phải đi đôi với hành’ chăng khi bác bảo: ‘Do vậy, muốn có hiểu biết đầy đủ để chuẩn bị cho cuộc sống hôn nhân hạnh phúc, người ta phải học hỏi nhiều điều từ nhiều (không phải một) người đi trước chứ không thể dựa vào kinh nghiệm chỉ của chính mình qua thời gian “sống thử” được’. Hôn nhân là việc hệ trọng và đồng ý rằng người trẻ nên trang bị những hiểu biết nhất định trước khi bước vào cuộc sống gia đình nhưng có lẽ trong bác vẫn mang nặng tư tưởng truyền thống giáo điều rằng cha mẹ bảo con nghe, rằng người đi trước bao giờ cũng đúng. Mỗi con người là 1 cá thể có tính cách và suy nghĩ riêng, mỗi cặp vợ chồng, mỗi gia đình là những hạt nhân xã hội riêng biệt, thì chỉ có thể tôn trọng kinh nghiệm của người khác thôi chứ không thể coi trọng những kinh nghiệm ấy hơn những gì mình trải qua được.

Lại nói tiếp về việc trải nghiệm, có những thứ không thử thì không biết được. Thứ nhất về mặt sinh lý, ngày xưa các cụ ‘nữ thập tam, nam thập lục’ là đã bắt đầu tòm tem, ngắm nghé nhau rồi. Đến đời ông bà, cha mẹ đầu 2 là đã bắt đầu lập gia đình và có con. Vậy thì tại sao lại hẹp hòi phản đồi quan hệ trước hôn nhân và sống chung (trong trường hợp đôi trẻ đều hiểu biết về vấn đề giới tính và có trách nhiệm với hành động của mình)? Như thế là các cụ có phần ích kỉ vói con trẻ nhé :)). Nó cũng thể hiện cái lêch lạc trong quan điểm triết học của người Việt khi coi trọng phần tinh thần hơn thể xác.  Yêu là sự hòa hợp và đồng điệu cả về thể xác lẫn tinh thần. Không thử rồi lấy nhau về để  rơi vào trường hợp ‘đuôi chuột ngoáy vại mỡ’ rồi ngậm đắng nuốt cay sống nốt mấy chục năm còn lại à? Bác bảo: ‘Và nỗi lo chẳng may có thai trước khi kết thúc giai đoạn “sống thử” sẽ khiến cho cuộc sống tình dục “vợ chồng thử” của các bạn không bao giờ có được niềm hạnh phúc tự nhiên như trong một cuộc hôn nhân hợp pháp’. Cái này chưa đúng. Thực ra bất kì ai trong mọi mối quan hệ, dù thật hay thử khi chưa sẵn sàng về tinh thần và điều kiện đều có phần lo lắng về chuyện ‘nhỡ’. Thuốc tránh thai không phải chỉ dành cho các em nữ sinh vượt rào hay các cặp sống chung mà nên nhớ rằng rất nhiều gia đình bình thường đang dùng chúng hàng ngày. Những đôi vợ chồng đảng viên gương mẫu đã có 2 con mà nhỡ có thai đứa thứ 3, các sếp đi vợ bé tay vịn chẳng may có con rơi thì cái nỗi lo ‘nhỡ’ nó ít hơn hoặc không hề tồn tại so với các cặp sống chung à?

 Về mặt tinh thần, nếu 2 năm sống thử còn không chịu được những tính xấu của nhau, thì khi lấy về cộng thêm những áp lực xung quanh rồi cơm áo gạo tiền, mẹ già đau ốm, con nhỏ ỉ ôi thì làm sao mà trụ được? Sống thử là 1 cơ hội giúp đôi trẻ học cách tự lập và hợp tác với đối phương. Tại sao trước khi mua vật dụng gì người ta lại muốn dùng thử;  trước khi sinh em bé, 2 vợ chồng đc khuyến khích đi học lớp nọ lớp kia rồi còn thực hành từ việc thay tã trở đi mà trước khi quyết định sống với 1 ai cả đời lại không đc thử, đc học trước? Một bộ phận giới trẻ quả thật có cái nhìn màu hồng về việc sống chung, rằng nó sẽ đẹp, yên bình và lung linh như trong phim nhiều tập Hàn Quốc. Nhưng chỉ có những ai sống chung rồi mới biết sự thật hoàn toàn khác. Sẽ có rất nhiều vất vả, cãi vã và nước mắt. Nó đòi hỏi sự dũng cảm, kiên trì và vị tha. Nhưng cũng từ sự trải nghiệm này nhiều người sẽ có tâm lý chuẩn bị và học cách đương đầu với những vấn đề phát sinh từ cuộc sống hôn nhân. Có lẽ nhiều cậu ấm cô chiêu đc bố mẹ bao bọc cả đời không phải động tay động chân vào việc gì đến lúc lập gia đình rồi vỡ mộng vì sao vợ mình không biết nấu ăn, chồng mình không biết sửa bóng đèn, sao nhìn người kia chỉ muốn đấm lại ước giá như mình có nhiều kinh nghiệm thực tế hơn.

Một trong những câu viết mà mình bất đồng nhất với tác giả là: ‘Hơn nữa, vì khi “sống thử” chỉ có hai người coi nhau là vợ chồng, còn xã hội và gia đình (họ hàng) thì không, nên chẳng có ai giúp đỡ cho “vợ chồng” bạn khi gặp những khó khăn trục trặc nhỏ để nó không bùng phát thành mâu thuẫn lớn. Chẳng có ai bảo vệ “gia đình” của bạn khi có kẻ thứ ba nhòm ngó.’ Cái câu này thể hiện rõ tư tưởng cộng đồng, làng xã, phường hội của người Việt Nam. Có mọi người xung quanh ủng hộ thì tốt thôi, nhưng 2 người chủ động đến với nhau bằng tình cảm thì đến lúc không yêu nữa cũng chẳng ai can nổi. Đâu phải cứ bạn bè gia đình xung quanh là có thể bảo vệ bạn qua hết sóng gió trong cuộc đời. Bao nhiêu chị vợ bị chồng thượng cẳng chân, hạ cẳng tay hàng ngày mà không dám kêu ai hoặc người thân biết thì cũng làm đc gì? Danh chính ngôn thuận thì cũng không phải là cái tem bảo đảm vì trước cuộc sống này xác suất rủi ro của mỗi người là ngang nhau. Và tại sao lại cứ thiếu lòng tin vào người trẻ rằng họ không thể giải quyết những vấn đề của riêng mình mà luôn cần sự hỗ trợ của những người xung quanh. Về căn bản những vấn đề lứa đôi thì chỉ có 2 người trong cuộc giải quyết với nhau đc thôi vì ‘lắm thầy thì thối ma’ mà.

Và như thể chưa làm bạn đọc đủ quay cuồng với những lý thuyết nực cười của mình bác táng thêm 1 đoạn như sau:

Cuộc sống hiện đại và luật pháp của nước ta cho phép kết hôn và ly hôn cũng đều rất dễ dàng, miễn là nó đem lại cuộc sống cho người ta hạnh phúc hơn. Thế thì cần gì phải “sống thử” nữa.
Nếu đã thấy tin yêu được nhau, thì cứ kết hôn và sống thật với nhau đi. Nếu sau một thời gian thực sự thấy không phù hợp, thì ra tòa mà chia tay nhau cho đàng hoàng, rồi làm lại từ đầu.
Chắc chắn rằng kinh nghiệm hôn nhân của người đã ly hôn một lần sẽ đầy đủ và đúng đắn hơn nhiều so với kinh nghiệm của một người đã qua mười lần “sống thử’.
Một người đã ly dị và kết hôn lần hai sẽ chín chắn và có cơ may thành công trong hôn nhân hơn một người kết hôn “lần đầu’ sau khi đã “sống thử” nhiều lần.’

Ở trên thì bác ca ngợi cuộc sống thật, tung hô cái mảnh giấy hôn thú nhưng phía dưới lại xem hôn nhân như 1 trò chơi. Thích thì lấy nhau chán rồi thì bỏ. Thế nhỡ có con cái rồi thì để cho ai? Cha mẹ hạnh phúc đường cha mẹ còn hạnh phúc ở chỗ nào cho những đứa con từ những ra đình tan vỡ? Nếu coi hôn nhân thực sự là chuyện nghiêm túc, thì nên xem sống chung là 1 bước đệm giúp đôi trẻ có quyết định đúng đắn hơn. Nếu coi ly hôn là 1 vấn đề của xã hội thì tại sao không tăng cường các biện pháp ‘phòng bệnh hơn chữa bênh’. Tại sao cứ sắp bỏ nhau mới ra tòa hòa giải mà không về sống chung  trước để xem có nên kí vảo tờ giấy kết hôn không đã? Cuộc sống gia đình muôn mặt, mỗi nhà mỗi khác, vì vậy cũng không nên đặt ra 1 cái tiêu chuẩn chung vô hình rồi bảo là người này có kinh nghiệm hơn người kia. Trong chuyện tình cảm ai cũng có nguy cơ bị tổn thương như nhau mà thôi, yêu thương và đến với 1 ai đấy là 1 ván cược, được ăn cả, tức là hạnh phúc, ngã về không tức là đau khổ. Chẳng có ai có thể vỗ ngực tự nhận là mình có cơ may thành công hơn thằng khác cả. Và cái điểm thối nhất của bài viết này là mình chắc rằng gia đình bác Sỹ Văn là 1 gia đình kiểu mẫu, bác chưa phải sống thử hay bỏ vợ bao giờ nên bác có  thể hô hào theo kiểu ‘sống già lên lão làng’. Mình chắc chắn rằng bác không thể hiều dấu ấn buồn của 1 gia đình tan vỡ lên 1 đứa trẻ. Bác cũng không thể hiểu để hòa nhập với mẹ kế hay cha dượng hay 1 gia đình mới vất vả như thế nào. Khác với bác Sỹ Văn mình không hô hào miệng mà mình nói từ kinh nghiệm của 1 đứa con có bố mẹ bỏ nhau. Còn nói như bác những người đã từng ly hôn thì sẽ chin chắn và có cơ may thành công hơn lại càng sai vì nghiệm ra ba mẹ mình hoàn toàn không vậy, chuyện này thực sự mỗi người mỗi khác.

Nhà mình có kiểu thay vì lấy ý kiến quần chúng rồi quyết định thì 1 bộ phận đứng lên quyết định hộ 1 vấn đề là tốt hay xấu. Nếu tốt thì tung hô, o bế đủ kiểu, cổ động làm theo. Nếu quyết nó là xấu thì phải cố bới lông tìm vết cho tỏ tường hết những cái xấu xa và cố tình hay vô ý lờ tịt những mặt tốt của nó đi.  Bài viết này cũng vậy. Tại sao lại có những cuộc đối thoại 1 chiều vô nghĩa như thế này? Điều cần hơn cả là trang bị kiến thức giới tính cho giới trẻ, để các bạn có thể biết và hiểu những vấn đề liên quan trước khi quyết định. Thay vì ngăn cấm  và áp đặt con cái tại sao các bậc cha mẹ không học cách làm bạn và đối thoại với con.Thiếu hiểu biết mà sống chung thì quả thật dễ dẫn đến nhiều hậu quả không lường. Nhưng cái quãng thời gian sống chung không hoàn toàn vô nghĩa hay mất không như bác khẳng định. Bác lại quên mất câu ‘Học, học nữa, học mãi’ rồi. Có thất bại mới có cơ hội để vươn lên và phát triển. Hồi nhỏ làm sai chuyện gì, bố mẹ lôi ra mắng, thậm chí đánh để đau rồi nhớ, lần sau chừa. Dù 2 người không đến với nhau sau khi sống chung thì không phải không rút ra những bài học đáng giá sau đấy.

Tóm lại là cuộc sống rất ngắn ngủi, nếu thử đc thì cứ thử còn hơn về sau ngồi luyến tiếc tại sao lúc đấy mình không dám thử. Thử rồi ngã, đứng lên và biết đế lần sau tránh hoặc làm tốt hơn. Sống chung là cần thiết và không sai chỉ là không nên khi người trong cuộc chưa chắc chắn với quyết định của mình và đủ hiểu biết để đương đầu với những hệ lụy đi kèm thôi. Có lẽ cái không nên ở đây là cái nhìn cổ hủ, áp đặt và thiếu thiện chí với những hiện tượng mới trong xã hội thôi.

Bao giờ lấy chồng?


Cũng như nhiều bạn gái đến tuổi 24 mà không bị sứt đầu mẻ trán, chân tay không lành lặn hay trí tuệ phát triển không bình thường thì mình lúc nào cũng phải đối diện với 1 câu hỏi thường trực là 'Bao giờ lấy chồng?', đến mức nó trở thành 1 câu chào. Ví dụ như: 'Cháu/ chị/em/ mày dạo này thế nào?...Thế bao giờ thì định lấy chồng đấy?....Nhanh nhanh lên không ế nhé!'. Bị hỏi nhiều đến phát chán nên vào đây trình bày quan điểm luôn 1 thể để ai vô tình đọc được thì bớt làm phiền mình và các bạn gái xung quanh nhé ;)

Mình bị sợ lấy chồng và sợ commit nhưng việc lấy chồng là không có gì sai. Lấy chồng là việc lớn và hệ trọng của cả đời người. Thực sự mình rất khâm phục các bạn cùng lứa với mình mà đã yên bề gia thất vì rằng còn trẻ vậy mà các bạn đã xác định được người mình muốn đi cùng cả con đường đời và gánh lên mình rất nhiều trách nhiệm mang tên 'gia đình'. Thời gian vừa rồi thấy nhiều người quen biết đồng loạt rủ nhau đi lấy chồng/ lấy vợ mình cũng rút ra rằng các bạn sợ lấy chồng như mình ơi, chúng mình không nên sợ việc lấy chồng. Mình thấy sau đám cưới các bạn í vẫn sống khỏe (sống vui thì mình không biết :D), không phải bà mẹ chồng nào cũng đanh đá ghê gớm như phù thủy Natasha và đẻ con thì đau đớn và vất vả thật nhưng cũng không đến mức vật vã, khủng khiếp như thiên hạ đồn thổi. Vì vậy có lẽ mình không nên đánh đồng với việc lấy chồng là 'toi', là 'hết' mà nên nghĩ rằng nó là cánh cửa mở ra 1 cuộc sống mới. Cuộc sống ấy chắc chắn là nhiều ràng buộc và những nỗi bận tâm hơn thời single nhưng chắc chắn cũng có rất nhiều niềm vui và tiếng cười (cứ nhìn ảnh các cô dâu mới cưới, các bà mẹ sắp và mới sinh trên fb thì thấy ngay, hihi). Lấy chồng đỏi hỏi sự dũng cảm và can đảm vô cùng.

Đấy, lấy chồng là 1 việc tốt. Nhưng mình nghĩ cái không tốt nằm ở lấy chồng như thế nào. Lấy chồng năm 18 hay 40 tuổi thì vẫn là lấy chồng, bản chất sự việc không hề khác nhau, cùng là kí 1 tờ giấy và về ở với nhau, thay đổi cách xưng hô với người kia và nhiều người khác (về cơ bản nhé) :)). Lấy chồng đã khó rồi nhưng ông cha ta lại đặt thêm áp lực cho phụ nữ bằng việc phải lấy chồng đúng xuân, đúng thì. Lấy chồng khi còn trẻ quá thì bị chê là gái hư, không biết học hành, tu dưỡng, lấy chồng khi đã lớn tuổi rồi thì bị chê là ế, là có 'phốt' nên mới không lấy đc chồng. Thiết nghĩ không nên áp đặt vô lý lên phụ nữ cái ngưỡng tuổi mà họ phải lấy chồng. Thời điểm đúng nhất để lấy chồng không phải là 24, 25 hay năm này, năm kia để sinh con ra tuổi này tuổi nọ cho đẹp, hay lấy đi vì bố mẹ ưng lắm rồi. Thời điểm hợp lý nhất để lấy chồng là khi 1 cô gái cảm thấy mình đã xác định có thể gắn bó cả cuộc đời với người mình yêu và cùng anh ấy xây dựng 1 gia đình hạnh phúc và bền vững.

Vì vậy mình vừa thương lại vừa giận những cô bạn lấy chồng khi còn chưa sắn sàng đối mặt với cuộc sống hôn nhân hay chắc chắn rằng anh chàng kia là 1 nửa của mình. Thương và giận vì nhỡ đâu do sự thiếu chín chắn ấy lại có những giọt nước mắt, những nỗi buồn, những gia đình tan vỡ và hơn hết những đứa trẻ thiệt thòi. Và chính sự thiếu chín chắn này của các bạn gái và nhiều khi là cả từ phía gia đình, họ hàng của các bạn mà dẫn đến sự 'phá giá' chung của phụ nữ. Chính vì tư tưởng phụ nữ đến tuồi thì phải lấy chồng nên vô tình phụ nữ như 1 thứ hàng bị dán tem bảo quản, mỗi cô chỉ có khoảng dăm năm trong cái độ tuổi 20 đấy, đến khi đầu 3 là coi như đã gần hoặc đến expiry date nên bản thân hoặc gia đình phải cuống cuồng đem bán tống bán tháo không sợ tồn kho.Cũng chính vì cái tem bảo quản ngớ ngẩn này mà đàn ông không sợ ế. Thứ nhất vì nhiều phụ nữ không tìm hiểu kĩ nên rước về phải những anh mà mẹ mình thường gọi là 'nửa ông nửa thằng'. Mấy năm vừa rồi mình yêu phải 1 anh 'ông không ra ông, thằng không ra thằng', chưa đủ già nhưng cứ thích làm bố trẻ nhưng không còn trẻ mà vẫn thích xì tin. Suýt nữa thì mình cũng dại dốt nghĩ đến chuyện biến đời mình làm 1 con ô shin cho anh ấy, may sao ông trời run rủi mở mắt ra cho :D. Giờ lần nào nghĩ lại vẫn thấy rùng mình. Vì phụ nữ không lựa chọn cẩn thận nên đàn ông họ nhìn vào và nghĩ rằng kiều gì mình cũng lấy được vợ, dù bẩn, dù lười, dù gia trưởng hay bần tiện, vũ phu sẽ vẫn có những phụ nữ bao dung chấp nhận họ. Từ bé đến lớn, con gái đã bị những người xung quanh dọa: 'học cái này cái kia đi, chỉn chu vào, đảm đang vào ...không về sau không lấy được chồng đâu!' 1 lần nữa cái sự không lấy đc chồng như 1 tai họa, 1 ác mộng với con gái. Chẳng ai dọa thế với đàn ông cả. Phụ nữ già, xấu, đoảng, đanh đá, hư (hay thêm tất cả các tính từ khác vào đây) khó mà lấy chồng nhưng đàn ông dù thế nào cũng lấy được vợ vì bí lắm thì....lấy 1 cô gái già vậy!
Vì cái sự không chín chắn của phụ nữ và cái sự sồn sồn của gia đình họ mà vô tình họ phá giá những người phụ nữ đi sau. 

Cái câu hỏi 'Bao giờ lấy chồng?' thể hiện rất nhiều cái sai trong tư tưởng người Việt. Đàn ông lấy vợ muộn thì rất đc giá, vì tuổi ấy mới chín, vì các anh đã dành hết tuổi trẻ cho công danh sự nghiệp. Nhưng đàn bà lấy chồng muộn thì ít người ta sẽ không nghĩ ngay rằng cô ấy mải cống hiến cho sự nghiệp mà thể nào cũng vì cô ấy có khiếm khuyết gì đó. Đàn ông lấy vợ muộn là chín chắn, biết suy nghĩ còn đàn bà lấy chồng muôn là bị hâm? Các ông bố bà mẹ còng lưng ra cho con gái ăn học. Được bằng nọ bằng kia lúc 2 mấy tuổi thì là niềm tự hào cho cả gia đình và xã hộ nhưng đến 3 mấy mà chưa lấy chồng thì bố mẹ, họ hàng lại mang cái bằng ra để che mặt, vì rằng tại cái bằng, tại cái sự học cao, tại du nhập tư tưởng phương Tây mà ế chồng (viết đến đây dừng lại cười mấy giây vì buồn cười quá). Mình đi du học đã khoảng 7 năm. Mấy năm đầu về chơi, bà ngoại mìnhi luôn động viên cố gắng học hành để về nước kiếm công việc tốt còn đỡ đần mẹ. Nhưng mấy năm gần đây bà chỉ than thở: 'Con ạ, phụ nữ học gì thì học nhưng khó nhất vẫn là cái bằng lấy chồng... Bao giờ thì mày học xong để về nhà lấy chồng?' Haha, đấy, phụ nữ và đàn ông vẫn luôn bị đối xử theo những cách rất riêng.

Khi người ta hỏi 1 người phụ nữ 'Bao giờ lấy chồng?', người ta quên mất hoặc chưa bao giờ có khái niệm hỏi người phụ nữ ấy rằng 'Có muốn lấy chồng không?' cũng như việc sau khi lấy chồng rồi chị ấy sẽ không tránh được câu hỏi 'Bao giờ thì có con?'. Người ta sẽ hỏi chị í 'Thích có mấy con? Thích sinh con gì đầu lòng? Đẻ thường hay đẻ mổ?' mà quên không hỏi: 'Có thích có con không?'. Phụ nữ thì phải lấy chồng và đẻ con, đương nhiên rồi, xã hội từ trước đến giờ vẫn nghĩ thế nên sẽ chẳng ai quan tâm hỏi xem phụ nữ muốn gì. Mình thấy cái câu 'Bao giờ lấy chồng' là câu hỏi rất thiếu tôn trọng phụ nữ vì nó mặc đình rằng phụ nữ chúng mình không có quyền lựa chọn. Và các bạn thấy nhé, 10 tuổi thì người ta sẽ đánh giá bạn theo kiểu cháu có đc học sinh giỏi không? Lên 20 tuổi người ta đánh giá bạn theo kiểu cháu có đc bằng giỏi không, liệu ra trường có kiếm đc việc ngon không? Nhưng đến 30 tuồi nếu bạn là con gái thì họ sẽ đánh giá bạn theo kiểu bạn đã lấy được chồng chưa, chồng bạn làm gì, đến 40 tuổi, con bạn có ngoan không, gia đình bạn có hạnh phúc không, đến 50 tuổi thì liệu bạn có thể thu xếp lo lắng đám cưới tươm tất cho con mình không, nhất là trường hợp bạn có con gái. Bạn có nghĩ tại sao cách nhìn phụ nữ của xã hội mình lại giật lùi như thế không? 

Bây giờ nếu ai hỏi bạn 'Bao giờ lấy chông?' bạn sẽ trả lời thế nào?

Đàn bà tuổi 20

Cho những người đàn bà tuổi 20... cho các bạn tôi...

20 là cái tuổi lỡ cỡ. Đàn bà 20 thiệt thòi vì không thừa ngây thơ như đàn bà 17, 18 nhưng lại thiếu chín chắn hơn đàn bà 30. Mà nói chung đã là đàn bà thì đều thiệt thòi.

Đàn bà 20 không thừa ngây thơ để nhận bất cứ lời mời hay sự làm quen nào nhưng lại thiếu chín chắn để gạt bỏ tất cả những lời khen

Đàn bà 20 không thừa ngây thơ để nhìn tất cả đàn ông với ánh mắt khiêu khích nhưng thiếu chín chắn để tập trung nhìn thẳng không liếc đàn ông

Đàn bà 20 không thừa ngây thơ để bỏ ngoài tai tất cả những lời người khác nói nhưng cũng lại thiếu chín chắn để không tự dày vò bởi những lời ấy

Đàn bà 20 không thừa ngây thơ để có thể chết vì người yêu nhưng thiếu chín chắn để không chỉ sống vì người ấy

Đàn bà 20 không thừa ngây thơ để cười với tất cả đàn ông nhưng lại thiếu chín chắn để không khóc trước tất cả đàn ông

Đàn bà 20 không thừa ngây thơ để đưa tay ra cho bất cứ người đàn ông nào nắm nhưng thiếu chín chắn để hoàn toàn không dựa vào người đàn ông nào

Đàn bà 20 không thừa ngây thơ để mơ về một tình yêu toàn màu hồng như thiếu chín chắn để bắt tay vào dựng xây tổ ấm

Đàn bà 20 không thừa ngây thơ để không lo toan về những mảnh vỡ nhưng cũng thiếu chín chắn để không sợ những mảnh vỡ

Đàn bà 20 không thừa ngây thơ để một sáng dậy nhìn vào gương, thấy mình mỉm cười và à lên rằng ta đang yêu nhưng vô cùng thiếu chín chắn để nhận ra đó là người đàn ông của mình và ngồi suy tính cách nào để trói anh ta...

Cho bạn tôi... những người đàn bà 20 thiệt thòi... một sáng thức dậy nhìn vào gương thấy mình mỉm cười. Thừa ngây thơ để à lên rằng ta đàn bà 20 tự yêu mình biết mấy và thừa chín chắn để cho người đàn ông đối diện kia phải à lên rằng đó là người đàn bà của mình và bắt đầu suy tính cách để trói cô ta...

20 không hề thiệt thòi...

[17.10.08]